Trang chủ
Các bài mới
Latest activity
Biên tập viên
Diễn Đàn
Bài viết mới
Tìm kiếm diễn đàn
Tin Mới
Bài viết mới
New resources
Bài đăng tiểu sử mới
Hoạt động mới nhất
Resources
Latest reviews
Search resources
Thành Viên
Khách truy cập hiện tại
Bài mới trên trang cá nhân
Tìm kiếm bài đăng trong trang cá nhân
Tool
SMTool - Công cụ đăng bài tự động Facebook
50 SEO Tools
Photoshop online
Facebook Video Down
Cầu nguyện Genshin
Biolink
Genshin map
Đăng nhập
Đăng ký
Mới
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
bởi:
Bài viết mới
Tìm kiếm diễn đàn
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Install
28/06 cập nhật đăng ký đăng nhập qua Google & Facebook
Diễn Đàn
Blog
Sưu tầm
Một đêm ngắm sao và những băn khoăn lớn lao
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Reply to thread
Nội dung
<blockquote data-quote="TenHoshi" data-source="post: 5095" data-attributes="member: 1"><p><img src="https://i.imgur.com/Vx8ehtw.png" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p></p><p>Anh Thương,</p><p></p><p>Lâu lâu viết thư thật dài tỉ tê với anh một lần. Cũng muốn chạy qua chỗ anh, nhưng trời lành lạnh thế này,…</p><p></p><p>Tính đi ngủ rồi, nhưng sau mấy tháng trời tối nào cũng cày tới tận 1, 2 giờ sáng nên bây giờ không đi ngủ sớm được. 10 giờ tối đối với em bây giờ không còn là ngưỡng giới hạn của khả năng thức khuya nữa. Thật đấy. Nhớ hồi học phổ thông, mà xa xôi gì, mới tầm 1 năm trước chứ bao nhiêu, đồng hồ chỉ hơn 10 giờ một tí là em đã không tài nào mở mắt lên nổi. Nhớ hồi đấy anh còn gia sư cho em. Có lần em bảo, “bữa nay em chỉ muốn ngủ sớm thôi”, anh nhớ không? Bữa đó em cũng không biết anh về khi nào luôn. Em chỉ nhớ anh ngồi chong đèn ở bàn em rồi đọc sách gì đấy, còn khi nào anh về thì không tài nào vắt óc ra nhớ nổi. Thậm chí, bây giờ mà anh hỏi em sao hôm ấy em lại gục ngã sớm như vậy, em cũng chịu thôi. Có những việc ngay lúc đó tưởng đâu là cực kỳ quan trọng và không thể quên, thì chỉ cần sang ngày hôm sau đã thấy nó chẳng là gì ghê gớm.</p><p></p><p>Cứ hễ gần Tết là trời lại trở lạnh. Se se trong không khí mỗi sáng sớm, thật tình chỉ muốn cuộn tròn trong mền mà ngủ cho rồi. Nhưng mà khi nãy em có ra sau hè vứt rác, anh biết em thấy gì không? Bảo đảm cái đầu đen tối của anh mà đọc tới đây thì chỉ có nghĩ ra chuyện bậy bạ thôi. Em còn lạ gì những trò đùa dai của anh. Em có tò mò ngước lên trời nhìn thử. Phải nói là choáng ngợp. Sao. Rất nhiều ngôi sao lấp lánh mà một đứa cận như em cũng nhìn rõ được. Nhớ có lần anh nói anh không thích ngắm sao, vì kiểu gì cũng lòe nhòe không nhìn rõ. Thật ra là do anh không chịu cắt kính mới đấy.</p><p></p><p>Mỗi lần ngắm sao, tính ra số lần đếm được không hết hai bàn tay đâu, thì em lại thẫn người ra. Cái cảm giác như người bất lực trước một điều gì đó quá đỗi lớn lao không tài nào chống lại được ấy. Kiểu như anh đi tắm biển, anh bị một con sóng vồ lấy vào giật ra xa bờ thì anh sẽ cố sức bơi vào. Nhưng nếu đó là một con sóng cao tầm 10 mét thì cảm giác anh lúc đó chỉ còn là nhắm tịt mắt chờ nó đập lên đầu lên cổ vậy đó. Ngắm bầu trời ban đêm, nhất là những đêm trời trong và sao sáng như thời điểm tháng chạp này, anh sẽ thấy nó bao la như thế nào. Nhưng mà đẹp phải biết nhé!</p><p></p><p>Nhớ hồi đó học cấp ba, có đứa bạn mê thiên văn vật lý vô cùng. Nó thậm chí còn nhìn ra được hình dạng các chòm sao này nọ. Em thì mù tịt khoản đó. Chẳng hiểu sao em không có duyên với mấy cái lý thuyết học thuyết định lý này nọ của mấy ông khoa học đó. Hồi đó em toàn học tủ học vẹt, cứ ráp công thức mà làm chứ chẳng hiểu nổi được phải tính con lắc dao động để làm gì. Nó dao động thế nào em còn chưa thấy bao giờ. Anh hiểu em nói gì không? Cứ yêu cầu tìm vận tốc tuần hoàn, vận tốc lao dốc của chiếc xe ô tô đang xuống dốc. Mỗi lần giải ra được bài toán lằng nhằng như vậy, em toàn phải mất cả 15 phút chứ không ít hơn được. Trong khi anh thử lao dốc kiểu đó, chỉ cần vài giây thôi cũng đủ quyết định mạng sống rồi. Chờ em tính ra được con số vô nghĩa đó để làm gì.</p><p></p><p>Em lạc đề rồi. Em đang muốn nói tới những ngôi sao em thấy được ban nãy. Không phải ngôi sao nào cũng sáng rõ và đều một kích cỡ với nhau đâu nhé. Có những ngôi sao như cái đóm sáng tí ti, phải quan sát mỏi cổ mới thấy được nó lập lòe ẩn hiện. Nhưng cũng có những ngôi sao sáng mạnh và rõ đều luôn. Nhìn thế nào em cũng chỉ thấy một vài ngôi sao có xếp hình dáng như thẳng hàng, hoặc hình tam giác với nhau. Còn kêu em nhìn ra cả một hình tổng thể của chòm sao nào đó, em chịu. Thứ nhất là em không có thời gian để mà vẩn vơ lâu như vậy. Thứ hai là cho dù có không gian rộng như chỗ em đây, cũng không ngắm nhìn được toàn cảnh bầu trời đâu. Người Hy Lạp ngày xa xưa chắc có đủ cả hai yếu tố trên, nên mới đủ thời gian mà thi vị hóa ra được hình dáng này nọ.</p><p></p><p>Ngắm một hồi thì lòng lại buồn. Cái buồn sâu sắc và lạ kì mà trong cuộc sống hằng ngày em không gặp bao giờ. Nó chỉ trỗi dậy mỗi khi đứng trước một cái gì đó của thiên nhiên quá hùng vĩ thì em mới thấy như vậy. Chắc anh nghĩ em đang cảm xúc văn thơ quá phải không? Em mặc kệ. Em chỉ muốn viết ra để cho anh hiểu là, cái cảm giác đó nó như thế nào thôi. Nó giống như là kiểu giác quan, hay một dạng tiềm thức, lưu truyền trong kí ức từ ngàn xưa trong quá trình phát triển của con người ấy. Khi gặp lại một hình ảnh thân quen, tự động nó thức dậy và cồn cào. Cuộc sống vội vã bây giờ chắc ít ai cảm nhận được nó đâu. Em dám cá như vậy.</p><p></p><p>Em nhớ lần đầu tiên thấy biển, em đã ngồi miên man trong im lặng hàng giờ để ngắm nhìn cái đường tuốt rìa xa xôi, nơi mà cái mép biển gặp với mặt trời ấy. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy cảm giác đó trong mình. Một nỗi buồn vô thức không dưng tự đâu kéo tới. Còn khi ngắm sao, nó cũng day dứt và buồn như vậy, nhưng sâu thẳm hơn. Chẳng hiểu tại sao.</p><p></p><p>Có thể là tiềm thức bắt gặp một dáng hình xa xưa, tự động nó muốn gào thét lên gặp lại cố nhân xưa, nhưng cố nhân cho dù có còn đó, thì dạng tiềm thức này ít nhiều đã phai mờ theo dòng thời gian tiến hóa của con người rồi.</p><p></p><p><img src="https://i.imgur.com/Qvp49Uw.png" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " style="" /></p><p></p><p>Hồi trước em cũng từng tò mò mua cuốn Lược sử thời gian về đọc. Em cứ nghĩ là sẽ tìm được lời giải về vũ trụ trong cuốn sách nổi tiếng cực kỳ đó. Nhưng thật ra là nỗi thất vọng thôi. Em không đọc hết nổi nửa cuốn! Nhưng em hiểu, những gì trong đó viết không có gì là chắc chắn 100% cả. Nó chẳng giải thích rõ ràng, cũng không một câu khẳng định. Tất cả chỉ là học thuyết, giả định này nọ. Trong khi cái em cần là một sự xác tính thực tế, cũng giống như việc 1 + 1 sẽ bằng 2 ấy. Có bao giờ anh nghi ngờ 1 + 1 lại ra kết quả khác không?</p><p></p><p>Hồi trước em từng nghe một câu nói như vầy, hình như trong phim hoạt hình thì phải: “Có những vì sao cách Trái Đất chúng ta hàng trăm ngàn năm ánh sáng. Nên rất có thể, ánh sáng của ngôi sao em đang nhìn thấy trên bầu trời kia, là của một ngôi sao đã tắt và biến mất từ rất lâu rồi. Những gì em thấy hiện tại, chỉ là ánh sáng nó truyền đến chưa hết mà thôi.” Em không cần biết nó đúng hay sai, nhưng buồn thật phải không anh? Có những thứ tồn tại từ thẳm sâu quá khứ đến bây giờ, vẫn miệt mài và buồn tẻ lặp đi lặp lại công việc của nó. Còn chúng ta thì tồn tại quá ngắn để lĩnh hội hết tất cả thâm sâu của ý nghĩa cuộc sống này.</p><p></p><p>Anh có xem phim dài tập Goblin của Hàn Quốc không? Em cá là anh không xem. Anh nên thử xem một lần đi, không hối hận đâu. Nhiều người chỉ thấy chuyện tình các cặp đôi lãng mạn, diễn viên đẹp này nọ. Em chỉ thấy kịch bản nó cũng có cái ẩn ý đấy chứ. Mà hỏi thật, anh có bao giờ mơ ước mình trường sinh bất tử không? Hồi mới xem phim đó xong, gặp đứa bạn nào em cũng hỏi câu này. Thấy em trẻ con không! Sống hoài sống mãi mấy ngàn năm, cũng có cái thú vị của nó đấy chứ. Tưởng tượng xem, đi qua biết bao nhiêu là thế kỷ, chứng kiến biết bao nhiêu là thăng trầm. Nhưng nếu cái giá phải trả cho việc đó là chứng kiến biết bao nhiêu người quanh mình ra đi, mỗi mươi năm lại phải đổi chỗ ở, lại tự đắp mộ cho chính mình. Quả thật, nếu là em, chắc em sẽ thét lên đến điên dại mất thôi. Lúc đó câu nói “sống không bằng chết” mới thực sự là đúng ý nghĩa của nó. Cái buồn nó sẽ gặm nhấm tâm hồn đến mục nát, mặc kệ thân xác vẫn tốt tươi lành mạnh. Em không nghĩ đó lại là một ân huệ, mà giống như một dạng trừng phạt thì hơn.</p><p></p><p>Còn có cặp đôi trong phim, vì tạo nghiệp và vì duyên chưa tận mà đời đời kiếp kiếp tái sinh rồi mải miết tìm nhau đến hết kiếp, lại đi tiếp tìm nhau trong vô thức không nhớ về nhau. Cái này em nghĩ còn dày vò đau khổ hơn nhiều lần. Suốt một đời đi tìm một thứ mà không hề biết nó là cái gì, chỉ biết mình đang tìm cái gì đó, nó mông lung và vô định quá chừng. Giả như mình không quen biết nhau, nhưng em luôn mơ hồ phải tìm anh cũng như anh mơ hồ phải đi tìm em vậy. Dĩ nhiên là hai đứa mình không hề biết về nhau một tí ti nào. Em không biết đó có phải là điều hạnh phúc không nữa.</p><p></p><p>Em nói về nhiều cái trừu tượng quá phải không? Chẳng qua là em nghĩ, nếu giữ những suy nghĩ này và tìm cách lãng quên nó đi trong giấc ngủ, thì không chắc là em có làm được hay không nữa. Đôi khi giấc ngủ không hẳn chữa lành được những vết thương vô hình như nhiều người vẫn làm, mặc dù tiêu cực hơn là vùi mình trong men rượu.</p><p></p><p>Em viết tới đây thôi. Chẳng hiểu sao nói ra như vầy, em chắc là anh sẽ đọc, tự dưng thấy lòng nhẹ nhàng hẳn. Không hẳn là cảm giác khi nãy đã tan biến đi hết, chỉ là nó dịu đi hẳn. Em đi ngủ vài tiếng trước khi ngày mới lại bắt đầu đây. Chào anh nhé!</p><p></p><p>Minh Thương</p><p style="text-align: right">Nguồn Vo Tinh Thuong</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="TenHoshi, post: 5095, member: 1"] [IMG]https://i.imgur.com/Vx8ehtw.png[/IMG] Anh Thương, Lâu lâu viết thư thật dài tỉ tê với anh một lần. Cũng muốn chạy qua chỗ anh, nhưng trời lành lạnh thế này,… Tính đi ngủ rồi, nhưng sau mấy tháng trời tối nào cũng cày tới tận 1, 2 giờ sáng nên bây giờ không đi ngủ sớm được. 10 giờ tối đối với em bây giờ không còn là ngưỡng giới hạn của khả năng thức khuya nữa. Thật đấy. Nhớ hồi học phổ thông, mà xa xôi gì, mới tầm 1 năm trước chứ bao nhiêu, đồng hồ chỉ hơn 10 giờ một tí là em đã không tài nào mở mắt lên nổi. Nhớ hồi đấy anh còn gia sư cho em. Có lần em bảo, “bữa nay em chỉ muốn ngủ sớm thôi”, anh nhớ không? Bữa đó em cũng không biết anh về khi nào luôn. Em chỉ nhớ anh ngồi chong đèn ở bàn em rồi đọc sách gì đấy, còn khi nào anh về thì không tài nào vắt óc ra nhớ nổi. Thậm chí, bây giờ mà anh hỏi em sao hôm ấy em lại gục ngã sớm như vậy, em cũng chịu thôi. Có những việc ngay lúc đó tưởng đâu là cực kỳ quan trọng và không thể quên, thì chỉ cần sang ngày hôm sau đã thấy nó chẳng là gì ghê gớm. Cứ hễ gần Tết là trời lại trở lạnh. Se se trong không khí mỗi sáng sớm, thật tình chỉ muốn cuộn tròn trong mền mà ngủ cho rồi. Nhưng mà khi nãy em có ra sau hè vứt rác, anh biết em thấy gì không? Bảo đảm cái đầu đen tối của anh mà đọc tới đây thì chỉ có nghĩ ra chuyện bậy bạ thôi. Em còn lạ gì những trò đùa dai của anh. Em có tò mò ngước lên trời nhìn thử. Phải nói là choáng ngợp. Sao. Rất nhiều ngôi sao lấp lánh mà một đứa cận như em cũng nhìn rõ được. Nhớ có lần anh nói anh không thích ngắm sao, vì kiểu gì cũng lòe nhòe không nhìn rõ. Thật ra là do anh không chịu cắt kính mới đấy. Mỗi lần ngắm sao, tính ra số lần đếm được không hết hai bàn tay đâu, thì em lại thẫn người ra. Cái cảm giác như người bất lực trước một điều gì đó quá đỗi lớn lao không tài nào chống lại được ấy. Kiểu như anh đi tắm biển, anh bị một con sóng vồ lấy vào giật ra xa bờ thì anh sẽ cố sức bơi vào. Nhưng nếu đó là một con sóng cao tầm 10 mét thì cảm giác anh lúc đó chỉ còn là nhắm tịt mắt chờ nó đập lên đầu lên cổ vậy đó. Ngắm bầu trời ban đêm, nhất là những đêm trời trong và sao sáng như thời điểm tháng chạp này, anh sẽ thấy nó bao la như thế nào. Nhưng mà đẹp phải biết nhé! Nhớ hồi đó học cấp ba, có đứa bạn mê thiên văn vật lý vô cùng. Nó thậm chí còn nhìn ra được hình dạng các chòm sao này nọ. Em thì mù tịt khoản đó. Chẳng hiểu sao em không có duyên với mấy cái lý thuyết học thuyết định lý này nọ của mấy ông khoa học đó. Hồi đó em toàn học tủ học vẹt, cứ ráp công thức mà làm chứ chẳng hiểu nổi được phải tính con lắc dao động để làm gì. Nó dao động thế nào em còn chưa thấy bao giờ. Anh hiểu em nói gì không? Cứ yêu cầu tìm vận tốc tuần hoàn, vận tốc lao dốc của chiếc xe ô tô đang xuống dốc. Mỗi lần giải ra được bài toán lằng nhằng như vậy, em toàn phải mất cả 15 phút chứ không ít hơn được. Trong khi anh thử lao dốc kiểu đó, chỉ cần vài giây thôi cũng đủ quyết định mạng sống rồi. Chờ em tính ra được con số vô nghĩa đó để làm gì. Em lạc đề rồi. Em đang muốn nói tới những ngôi sao em thấy được ban nãy. Không phải ngôi sao nào cũng sáng rõ và đều một kích cỡ với nhau đâu nhé. Có những ngôi sao như cái đóm sáng tí ti, phải quan sát mỏi cổ mới thấy được nó lập lòe ẩn hiện. Nhưng cũng có những ngôi sao sáng mạnh và rõ đều luôn. Nhìn thế nào em cũng chỉ thấy một vài ngôi sao có xếp hình dáng như thẳng hàng, hoặc hình tam giác với nhau. Còn kêu em nhìn ra cả một hình tổng thể của chòm sao nào đó, em chịu. Thứ nhất là em không có thời gian để mà vẩn vơ lâu như vậy. Thứ hai là cho dù có không gian rộng như chỗ em đây, cũng không ngắm nhìn được toàn cảnh bầu trời đâu. Người Hy Lạp ngày xa xưa chắc có đủ cả hai yếu tố trên, nên mới đủ thời gian mà thi vị hóa ra được hình dáng này nọ. Ngắm một hồi thì lòng lại buồn. Cái buồn sâu sắc và lạ kì mà trong cuộc sống hằng ngày em không gặp bao giờ. Nó chỉ trỗi dậy mỗi khi đứng trước một cái gì đó của thiên nhiên quá hùng vĩ thì em mới thấy như vậy. Chắc anh nghĩ em đang cảm xúc văn thơ quá phải không? Em mặc kệ. Em chỉ muốn viết ra để cho anh hiểu là, cái cảm giác đó nó như thế nào thôi. Nó giống như là kiểu giác quan, hay một dạng tiềm thức, lưu truyền trong kí ức từ ngàn xưa trong quá trình phát triển của con người ấy. Khi gặp lại một hình ảnh thân quen, tự động nó thức dậy và cồn cào. Cuộc sống vội vã bây giờ chắc ít ai cảm nhận được nó đâu. Em dám cá như vậy. Em nhớ lần đầu tiên thấy biển, em đã ngồi miên man trong im lặng hàng giờ để ngắm nhìn cái đường tuốt rìa xa xôi, nơi mà cái mép biển gặp với mặt trời ấy. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy cảm giác đó trong mình. Một nỗi buồn vô thức không dưng tự đâu kéo tới. Còn khi ngắm sao, nó cũng day dứt và buồn như vậy, nhưng sâu thẳm hơn. Chẳng hiểu tại sao. Có thể là tiềm thức bắt gặp một dáng hình xa xưa, tự động nó muốn gào thét lên gặp lại cố nhân xưa, nhưng cố nhân cho dù có còn đó, thì dạng tiềm thức này ít nhiều đã phai mờ theo dòng thời gian tiến hóa của con người rồi. [IMG]https://i.imgur.com/Qvp49Uw.png[/IMG] Hồi trước em cũng từng tò mò mua cuốn Lược sử thời gian về đọc. Em cứ nghĩ là sẽ tìm được lời giải về vũ trụ trong cuốn sách nổi tiếng cực kỳ đó. Nhưng thật ra là nỗi thất vọng thôi. Em không đọc hết nổi nửa cuốn! Nhưng em hiểu, những gì trong đó viết không có gì là chắc chắn 100% cả. Nó chẳng giải thích rõ ràng, cũng không một câu khẳng định. Tất cả chỉ là học thuyết, giả định này nọ. Trong khi cái em cần là một sự xác tính thực tế, cũng giống như việc 1 + 1 sẽ bằng 2 ấy. Có bao giờ anh nghi ngờ 1 + 1 lại ra kết quả khác không? Hồi trước em từng nghe một câu nói như vầy, hình như trong phim hoạt hình thì phải: “Có những vì sao cách Trái Đất chúng ta hàng trăm ngàn năm ánh sáng. Nên rất có thể, ánh sáng của ngôi sao em đang nhìn thấy trên bầu trời kia, là của một ngôi sao đã tắt và biến mất từ rất lâu rồi. Những gì em thấy hiện tại, chỉ là ánh sáng nó truyền đến chưa hết mà thôi.” Em không cần biết nó đúng hay sai, nhưng buồn thật phải không anh? Có những thứ tồn tại từ thẳm sâu quá khứ đến bây giờ, vẫn miệt mài và buồn tẻ lặp đi lặp lại công việc của nó. Còn chúng ta thì tồn tại quá ngắn để lĩnh hội hết tất cả thâm sâu của ý nghĩa cuộc sống này. Anh có xem phim dài tập Goblin của Hàn Quốc không? Em cá là anh không xem. Anh nên thử xem một lần đi, không hối hận đâu. Nhiều người chỉ thấy chuyện tình các cặp đôi lãng mạn, diễn viên đẹp này nọ. Em chỉ thấy kịch bản nó cũng có cái ẩn ý đấy chứ. Mà hỏi thật, anh có bao giờ mơ ước mình trường sinh bất tử không? Hồi mới xem phim đó xong, gặp đứa bạn nào em cũng hỏi câu này. Thấy em trẻ con không! Sống hoài sống mãi mấy ngàn năm, cũng có cái thú vị của nó đấy chứ. Tưởng tượng xem, đi qua biết bao nhiêu là thế kỷ, chứng kiến biết bao nhiêu là thăng trầm. Nhưng nếu cái giá phải trả cho việc đó là chứng kiến biết bao nhiêu người quanh mình ra đi, mỗi mươi năm lại phải đổi chỗ ở, lại tự đắp mộ cho chính mình. Quả thật, nếu là em, chắc em sẽ thét lên đến điên dại mất thôi. Lúc đó câu nói “sống không bằng chết” mới thực sự là đúng ý nghĩa của nó. Cái buồn nó sẽ gặm nhấm tâm hồn đến mục nát, mặc kệ thân xác vẫn tốt tươi lành mạnh. Em không nghĩ đó lại là một ân huệ, mà giống như một dạng trừng phạt thì hơn. Còn có cặp đôi trong phim, vì tạo nghiệp và vì duyên chưa tận mà đời đời kiếp kiếp tái sinh rồi mải miết tìm nhau đến hết kiếp, lại đi tiếp tìm nhau trong vô thức không nhớ về nhau. Cái này em nghĩ còn dày vò đau khổ hơn nhiều lần. Suốt một đời đi tìm một thứ mà không hề biết nó là cái gì, chỉ biết mình đang tìm cái gì đó, nó mông lung và vô định quá chừng. Giả như mình không quen biết nhau, nhưng em luôn mơ hồ phải tìm anh cũng như anh mơ hồ phải đi tìm em vậy. Dĩ nhiên là hai đứa mình không hề biết về nhau một tí ti nào. Em không biết đó có phải là điều hạnh phúc không nữa. Em nói về nhiều cái trừu tượng quá phải không? Chẳng qua là em nghĩ, nếu giữ những suy nghĩ này và tìm cách lãng quên nó đi trong giấc ngủ, thì không chắc là em có làm được hay không nữa. Đôi khi giấc ngủ không hẳn chữa lành được những vết thương vô hình như nhiều người vẫn làm, mặc dù tiêu cực hơn là vùi mình trong men rượu. Em viết tới đây thôi. Chẳng hiểu sao nói ra như vầy, em chắc là anh sẽ đọc, tự dưng thấy lòng nhẹ nhàng hẳn. Không hẳn là cảm giác khi nãy đã tan biến đi hết, chỉ là nó dịu đi hẳn. Em đi ngủ vài tiếng trước khi ngày mới lại bắt đầu đây. Chào anh nhé! Minh Thương [RIGHT]Nguồn Vo Tinh Thuong[/RIGHT] [/QUOTE]
Name
Xác nhận
Gửi đi
Diễn Đàn
Blog
Sưu tầm
Một đêm ngắm sao và những băn khoăn lớn lao
Top